Những đêm dài lẻ loi cô quạnh
Một mình ta với bóng đêm.
Phấn hương nồng yêu dấu long lanh
Người nỡ ra đi sao đành?
Còn đâu nụ hôn đắm say?
Ly rượu nồng giọt đắng men cay.
Một mình ta giữa trời bao la
Cùng ánh trăng khuya mờ xa…
Đêm Thu tàn, vàng khô lá bay,
nhẹ nhàng rơi theo gió heo may…
Câu thề xưa đã nhạt nhòa rồi.
Tình duyên nay, thôi đành chia phôi...
Những đêm trường, lẻ loi cô quạnh.
Một mình ta âm thầm nhớ.
Tiếng thở dài còm cõi
Sầu lên...buồn như tiếng mưa đêm...
Tiếng thở dài mòn mỏi
Sầu lên...buồn hiu hắt thâu đêm...
Sonny Phan
February 25, 2007